Chương 25: Chỉ hận gặp nhau quá muộn
Tuy rằng là giờ ăn, nhưng những nhân viên ở tổ đạo diễn vẫn thời thời khắc khắc quan sát cảnh quay ở các camera do bản thân phụ trách. Cho nên nắm bắt rõ ràng tình huống của từng người. Bị đạo diễn Trịnh Thần kêu tới hỏi chuyện, cậu nhân viên kia lập tức đem đoạn ghi hình vừa ghi được ở chỗ hàng ghế của Như Em đưa qua cho đạo diễn xem.
Chờ đạo diễn Trịnh Thuần xem xong, lập tức không còn lời gì để nói. Nghĩ thầm ở trong lòng, cái cô diễn viên Như Em này thực sự quá phận. Chẳng lẽ cô ta quên rằng trước mặt cô ta còn có ống kính ghi hình trực tiếp hay sao?
Đúng là người trẻ tuổi, năng lực che giấu bản tính còn quá kém!
Đồng thời cũng cảm thấy Cao Từ và Lam Lan cũng thật không hiểu chuyện, ông đã có lòng tốt xếp hai người ngồi gần Như Em, là muốn Như Em giúp hai người kéo nhân khí, vậy mà…
Ăn một miếng thịt sườn đó thì có làm sao chứ? Gáng nhắm mắt nuốt vô trong bụng không phải là xong rồi sao? Cũng có phải thuốc độc đâu?
Chỉ có như vậy thôi mà cũng không chịu khiêm nhường nhẫn nhịn, còn tát vào mặt mũi của Như Em, người ta là con gái, xấu hổ vừa gì…
Hèn chi ra mắt lâu như vậy vẫn không nổi tiếng được.
Không chỉ đạo diễn Trịnh Thuần nghĩ vậy, mà hầu như toàn bộ fan của Như Em đều nghĩ như vậy, cho nên lời mắng chửi hai người Cao Từ và Lam Lan tràn ngập khắp màn hình.
Dạo diễn Trịnh Thuần dù nghĩ thế nào, thì cũng không thể không lên tiếng giải quyết vấn đề. Nếu ở dưới mặt đất, ông sẽ để mọi người tự mình đối mặt, nhưng đây là trên máy bay, gây sự trên máy bay, sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Đạo diễn lập tức cho người chạy nhanh tới nói với tiếp viên hàng không, rằng họ đang quay chương trình, họ sẽ tự sắp xếp chuyện đổi ghế này.
Sau đó nói với Như Em rằng bởi vì trước mỗi ghế ngồi của nghệ sĩ đều có máy quay, cho nên muốn đổi ghế, thì cô chỉ được đổi với các nghệ sĩ khác. Nhìn như đang cố ý làm khó Như Em, nhưng thật sự, đạo diễn đang có ý tốt nhắc nhở cô, rằng phía trước cô luôn có máy quay túc trực 24/24, muốn nhắc cô đừng quá lỗ mãng.
Chẳng qua đạo diễn Trịnh Thuần không biết, Như Em lại không lĩnh hội được ý tốt của đạo diễn Trịnh Thuần. Từ trước tới giờ cô nàng còn chưa từng bị người khác đối xử như vậy, hiện tại bởi vì hai người Cao Từ và Lam Lan, mà khiến cô lâm vào tình cảnh khó xử.
Sự tực giận và chán ghét ở trong lòng đã thể hiện rõ ra nét mặt, cô nàng nâng chân đá mạnh vào chiếc ghế phía trước của mình một cái, phát ra âm thanh cái “Phịch” vang dội.
Mà người ngồi chiếc ghế phía trên kia chính là đội trưởng Trương Cần Mẫn.
Ông nhíu mày, trong bụng mắng một câu, ngoài mặt lại làm bộ giật mình, tỏ vẻ không hiểu chuyện gì.
Mà một vài nghệ sĩ khác lúc đầu cũng có ý tốt muốn đổi ghế với Như Em, nhưng vừa thấy hành động này của cô, lập tức im miệng không nói chuyện.
Họ cảm thấy hành động, thái độ và lời nói vừa rồi của Như Em khiến họ không có thiện cảm với cô.
Vừa rồi trông cô rất chanh chua.
Vì thế Như Em nhất thời bị lâm vào tình huống xấu hổ. Cũng may, Thành Nhân đi vệ sinh xong ra rồi, lúc này thấy mọi người vây quanh ở đây, lại thấy gương mặt Như Em đỏ bừng, liền quan tâm hỏi:
“Có chuyện gì vậy Như Em?”
Được Thành Nhân quan tâm hỏi chuyện, Như Em đột nhiên cảm thấy ủy khuất ùa về, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống giống như mưa.
“Em muốn đổi ghế!”
Thấy Như Em khóc, Thành Nhân cảm thấy đau lòng quá, lập tức trừng mắt liếc nhìn Cao Từ và Lam Lan một cái, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hai người.
“Đã xảy ra chuyện gì? Hai cậu làm cho cô ấy khóc sao?”
Hỏi xong một câu, lập tức nghiêm mặt nói như răn dạy: “Hai cậu là đàn ông con trai, sao có thể làm cho phụ nữ khóc như vậy hả? Aizzz.. thật là bực mà!”
Từ nãy giờ Thành Nhân đi vệ sinh, nên không biết Như Em đòi đổi ghế, cũng không biết đạo diễn đã biết chuyện nhưng không giải quyết, lúc này thấy Như Em khóc, lập tức tỏ thái độ như sự việc gì này là một chuyện gì đó rất trọng đại. Lớn giọng kêu lên.
“Đạo diễn, Như Em khóc rồi, em ấy muốn đổi ghế, đạo diễn tìm ghế đổi với em ấy đi!”
Đạo diễn Trịnh Thuần có chút cạn lời, vội vàng buôn máy tính rồi tựa lưng vào ghế nhắm chặt mắt, miệng lẩm bẩm nói nhỏ với người bên cạnh.
“Nói tôi đã ngủ rồi!”
PD Trần lập tức lên tiếng: “Đạo diễn đã ngủ rồi, anh ấy mệt nên ngủ rồi. Nếu không cậu đổi ghế với cô ấy đi!”
Thành Nhân nhíu mày, cảm thấy ánh mắt của PD Trần rất kỳ quái. Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là nói với Như Em.
“Em đổi ghế với anh đi, để anh xuống ngồi với hai thằng này.”
Nói như thể cậu ta sẽ dạy dỗ lại hai người Cao Từ vậy.
Đội trưởng Cần Mẫn nãy giờ im hơi lặng tiếng, lúc này cũng đột nhiên mở miệng. “Không bằng đổi ghế với tôi đi, cô lên ngồi cùng với cậu Nhân, tôi thấy hai người cũng hợp nhau, để tôi xuống dưới cho.” Nói xong liền đứng lên muốn đổi ghế.
Ngồi kế cô gái thích gây chuyện này, anh thà đi xuống ngồi với hai cậu nhóc bên dưới còn thấy thoải mái hơn.
Chỉ là vừa đứng lên, đã bị anh PD ngồi ở bên cạnh nắm quần kéo lại, đồng thời anh ấy còn ho khụ khụ vài tiếng, tiếng ho kia nghe có vẻ rất kỳ quái.
Chị Tường Tường ngồi hàng ghế ngang với mấy người Cao Từ lúc này nhịn không được cũng mở miệng.
“Thôi, đổi ghế với tôi đi, nãy giờ tôi đã muốn đổi ghế qua phía bên đó ngồi để tiện ngắm mây.”
Chị nói xong liền nhướng mày nhìn Như Em chờ cô nàng trả lời.
Ngoại trừ ba người Tường Tường, Thành Nhân và Trương Cần Mẫn, những người khác đều giữ thái độ im lặng, chỉ dùng đôi mắt mà nhìn Như Em. Nếu lúc bắt đầu họ phấn khích khi có Như Em tham gia, thì lúc này lại cảm thấy phiền. Chỉ mới bắt đầu mà thôi, Như Em đã để lộ bản tính hằng học vậy rồi, cũng không biết tới lúc tiếp nhận những thử thách gian khổ, cô ta sẽ còn giở tính tình như thế nào nữa.
Như Em lại có cảm giác mặt mình đau, tức giận tới run rẩy. Nhưng thấy không ai để ý tới mình, nên chỉ có thể hậm hực chịu đựng sự tức giận này. Cuối cùng chỉ có thể tuyển chọn 1 trong ba vị trí được nhường kia.
Trong ba vị trí, cô thấy thích vị trí ngồi kế Thành Nhân hơn. Thành Nhân đẹp trai, nói chuyện ngọt, còn ga lăng. Nhưng nếu cô đổi ghế ngồi cạnh Thành Nhân, thì đội trưởng Trương Cần Mẫn sẽ xuống ngồi vào chỗ này. Như vậy chẳng khác nào cô tạo cơ hội để cho hai thằng khó ưa này có cơ hội bắt chuyện làm quen thân với Trương Cần Mẫn. Trương Cần Mẫn là đội trưởng, là người có quyền lực trong số mọi người, cô tất nhiên không muốn điều đó xảy ra.
Đổi ghế với Thành Nhân, cô sẽ ngồi cạnh Trương Cần Mẫn. Cô mới không muốn ngồi cận một ông chú vừa lùn vừa xấu như vậy.
Cuối cùng, tầm mắt dừng ở vị trí của Tường Tường. Ngồi kế Tường Tường là Đại Vân, và anh Xuân Thành. Như Em liền quyết định.
“Vậy thì ghế của chị Tường đi.” Giọng điệu giống như cô nàng đang bố thí cho người khác vậy.
Mọi người nghe thấy giọng điệu này, âm thầm khinh bỉ.
Bởi vì chuyện này, vài người cũng không còn tâm trạng ăn uống, nên lúc này đã kêu tiếp viên tới thu dọn mấy mâm thức ăn. Chị Tường Tường đã ăn xong, lúc này thật thoải mái hào phóng mà cầm theo đồ dùng cá nhân của mình đứng lên, bước ra khỏi vị trí ghế ngồi của mình.
Lượt xem: 18
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 21421